Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

40 Việc Cần Làm Năm 2012


40 Việc Cần Làm Năm 2012

      1.- Mỗi ngày đi bộ từ 10 đến 30 phút và trong khi đi thì MỈM CƯỜI.
2.- Mỗi ngày dành một ít thì giờ để suy gẫm trong thinh lặng.
3.- Lắng nghe những bản nhạc nâng tâm hồn mình lên
4.- Mỗi sáng thức dậy, xác định vài mục tiêu cần thực hiện trong ngày.
5.- Sống với 3 tiếng hát (H):
Hăng say, Hoan hỉ và Hòa thuận.
6.-  Vui hưởng cuộc đời –
Tìm thì giờ để vui chơi với những người mình yêu thương.
7.-  Bắt đầu đọc cuốn sách mà bạn vẫn muốn đọc. Trang bị trí óc với những tư tưởng nâng cao mình lên.
8.- Nhìn mặt trời mỗi sáng và nhìn trăng sao mỗi đêm –Vui hưởng những kỳ công của tạo hóa
9.- Đừng nghĩ rằng chỉ khi nào ngủ thì mới nằm mơ thấy mộng.
Hãy mơ mộng ngay khi mình còn thức.
10.- Dùng những thức ăn lành mạnh hơn.
Loại trừ khỏi thực đơn những món nào không thực sự giúp mình khoẻ mạnh hơn.
11.-  Không gác sang ngày mai việc gì có thể làm HÔM NAY!
12.- Làm cho ai đó mỉm cười!
Làm cho họ cười vang!!
13.- Sắp xếp lại nhà cửa, phòng ngủ và nơi làm việc.
14.- Không phí thì giờ lo nghĩ đến những điều mà mình không thể kiểm soát được.
15.- Ý thức rằng cuộc đời là một trường học – và ta sống mỗi ngày là để học tập, dù cho ngày ấy có vui hay buồn, tốt hay xấu... Lúc nào cũng có một điều TÍCH CỰC để ta học bài học kinh nghiệm.
16.- Thanh thản, Trì chí, Tích cực
Đừng quên ba chữ T này nhé!
17.- Mỉm cười nhiều hơn.
Và không giữ nụ cười cho riêng mình
18.- Đừng bỏ qua dịp nào mà không ÔM VÀO LÒNG người mình tha thiết..
19.- Cuộc đời quá NGẮN NGỦI nên đừng phung phí nó trong giận dữ căm thù người khác. Hoặc xót xa cay đắng vì những điều người khác gây ra cho mình.
20.- Đừng nhìn cuộc đời với cặp mắt quá nghiêm trang.
Và cũng đừng nghĩ rằng mình là trung tâm vũ trụ.
21.- Bạn không cần phải lúc nào cũng có lý. Hãy tôn trọng người khác vì có thể cách nhìn của họ khác bạn. Hãy để cho người ta có ý kiến khác mình. Hãy đồng ý cho người khác không đồng ý với mình.
22.- Hãy quên đi những gì đã qua rồi – và đừng để chúng kéo bạn gục xuống. Đời sống không phải là một cuộc đua mà chỉ người về nhất mới chiến thắng. Ai đứng dậy mỗi lần vấp ngã, người ấy sẽ chiến thắng. 
23.- Đừng so sánh bạn với người khác. Không ai sống thay bạn và bạn cũng không thể sống thay ai. Hãy từ bỏ cái cảm giác xót xa thương hại bản thân mình. 
24.- Không ai chịu trách nhiệm hoặc có bổn phận cung cấp hạnh phúc cho cuộc đời bạn. CHÍNH BẠN phải tự mình TÌM THẤY hay TẠO RA hạnh phúc đó.
25.- Hãy nhớ rằng có thể bạn không làm chủ tất cả những gì xảy ra trong đời bạn – nhưng bạn có thể rút ra những kinh nghiệm từ đó.
Không ai có thể đánh cắp nụ cười khỏi môi bạn... Bạn là người duy nhất có thể đánh mất nó đi.  
26.- Đừng bỏ qua một cơ hội nào để học một điều mới – Dù bạn ở vào lứa tuổi nào đi nữa.
27.-  Nên quan tâm đến người bên cạnh nghĩ sao.
28.- Ghi lên một danh sách những điều mình cần biết ơn!
29.- Dù mọi sự có tốt xấu thế nào, thì hãy luôn nhớ rằng hiện trạng rồi cũng sẽ đổi thay.
30.- Khi cuộc sống đến rồi đi, thì điều quan trọng không phải là căn nhà bạn từng có, chiếc xe bạn từng lái, chức vị bạn từng nắm... Điều quan trọng nhất, ấy là mối dây thân tình và yêu thương, vì chúng có thể kéo dài mãi đến vĩnh cửu.
31.- Hãy nhớ lời của Trumper:
Nếu bạn không thể nói một lời tử tế - thì đừng nên nói gì cả.
32.- Không có điều gì tốt lành có thể đến từ nỗi ganh tị vô bổ đối với người khác và đối với những của cải vật chất của họ.
33.- Hãy nhớ rằng Điều Tốt Nhất thì thế nào rồi cũng đến.
34.- Đừng để cảm xúc làm chủ hành động của bạn. Hãy quyết định mình phải làm gì – rồi bạn sẽ thấy rằng bạn làm chủ được cảm xúc của mình.
35.- Hãy mở lòng trí và tâm hồn ra cho người khác – đừng đóng cửa trái tim mình chỉ vì sợ nó sẽ vỡ đi.
36.- Hãy thổ lộ cho gia đình và bạn hữu biết tình cảm của mình đối với họ.
37.- Hãy tham vấn về những gì cần phải làm
38.- Hãy noi gương hoa hướng dương – luôn hướng mặt mình về ánh sáng chứ không quay vào bóng tối.
39.- Ta chỉ sống trên đời có một lần thôi – bạn khó mà trở lại ‘ngã ba’ xưa – vì thế hãy chọn lựa khôn ngoan.
40.- Hãy chuyển bức thư này cho những người bạn tha thiết– hãy bày tỏ tình cảm của bạn đối với họ - đừng chần chừ cho đến khi quá muộn.
Hãy vui hưởng cuộc đời – và hãy cùng vui với những người làm nên cuộc đời!
Và hãy nhớ rằng – chúng ta không phải là những hữu thể nhân loại có cuộc sống tâm linh – mà là những hữu thể tâm linh sống cuộc đời nhân loại.







CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM


CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM

Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.

Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.

Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."

Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."

Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!

Danh ngôn


The real miracle of forgiveness is to remember anh still forgive .
Điều mầu nhiệm thật sự của sự tha thứ là nhớ mà vẫn tha thứ .                                 
                                        - Len D.McMillan
         

We make a living by what we get , but we make a life by what we give.

Chúng ta mưu sinh bằng những gì chúng ta có vào , nhưng làm nên
sự sống bằng những gì chúng ta cho ra.

 
                                        -  Winston Churchill
          

He who would know everything , but fails to know himself misses the
knowledge of everything.

Môt người mà biết mọi thứ nhưng chẳng biết gì về chính mình thì xem
như chẳng biết gì hết.

 
                                       - Jesus Christ
         

By birth is not one an outcast , by birth is not one a noble being . By
deed is one an outcast , by deed is one a noble being .

Chẳng phải do sanh mà người đó thấp hèn , chẳng phải do sanh mà
người đó cao quý , mà do bởi hành động khiến người đó thấp hèn ,
bởi hành động khiến người đó cao quý. .

                                         - Buddha
         
Learn to let go that is the key to happiness .
Học cách buông thả là chìa khóa mở cánh cửa hạnh phúc .

                                         - Jack Kornfield
                          
One who knows dose not talk much . One who dose not know talks a lot .
Ai biết thì nói ít . Ai không biết thì nói nhiều ..

                                         - Lao Tze
                  
Diplomacy is the art of knowing what not to say .
Sự giao tế là một nghệ thuật của sự thấu suốt những điều chớ nên nói .

                                         - Matthew Trump
                                                                                            KTC 2012
         

Làm Chồng

Làm Chng



Bẩm sinh ta đã... hiền lành
Từ khi lấy vợ trở thành hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây ngô
Từ khi xuất giá thành cô... "sếp xòng"
Suốt ngày oán trách với chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì...
Cái hôm mà nàng vu quy
Ta biết ta sẽ bị đì... lai rai
Khổ thân cho kiếp con trai
Một lần lấy vợ bằng hai lần... mù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba bốn job để... bù nàng tiêu
Ngày xưa thì giống... Triển Chiêu
Ngày nay thì tựa lão tiều phu gia
Ngày xưa mỗi tuần tặng quà
Bởi vì... stock đang đà đi lên
Ngày nay stock lênh đênh
Thua ba bốn vố buồn tênh mặt mày
Lương bổng không đủ trải bày
Tiền đâu quà cáp như ngày xa xưa
Ngày trước nàng dạ nàng thưa...
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa ở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
Lời nói không mất tiền mua
Nên anh... ngọt lại cho vừa lòng nhau
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu lặng câm
Còn mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta... bầm mấy hôm
Việc nhà chẳng chịu trông nom
Shopping một bận, ba hôm mới về
Nhà thì đang ở nhà thuê
Phòng ốc chật hẹp, bốn bề ngổn ngang
Muốn tìm đôi vớ mà mang
Phải mất cả tiếng, bươi ngang đồ nàng
Ngày ngày đọc báo thời trang
Hễ ra mốt mới, nàng mang về liền
Nàng rất có khiếu xài tiền
Nàng mà đã thích mua liền chẳng tha
Tuần sau mốt mới khác ra
Mốt... mới tuần trước... lau nhà chẳng thương
Ngày xưa đón nàng ở trường
Nàng hối về gấp kẻo chừng mẹ trông
Ngày nay về ở với chồng
Mặc kệ chồng ngóng, chồng trông, chồng chờ
Còn nàng thì cứ hững hờ
Nàng nói sáu rưỡi, mười giờ chưa xong
Suốt ngày đi chơi vòng vòng
Đêm về la bịnh, bảo chồng đấm lưng
Quanh năm nàng... mệt chừng chừng
Phải mua đồ bổ về chưng cho nàng
Đi bác sĩ, mua thuốc thang
Cũng không chữa hết bịnh nàng hay la
Khi ta làm hết việc nhà...
Tự nhiên nàng khoẻ, tức là... ngủ ngon
Lúc nghĩ tới chuyện... có con
Nàng "hứ" một cái, chẳng còn thiết tha
Ra đường thấy vợ người ta
Về nhà thấy vợ,... tu cha cho rồi...
Nhưng lỡ ăn kiếp, ở đời
Cắn răng chịu đựng, chờ thời đổi thay
Biết đâu sẽ có một ngày
Ta có cơ hội giải bày vợ hay
May ra vợ có... nương tay
Ta mới sống trọn kiếp này dài lâu
Làm chồng phải nhớ lấy câu,
"Nhì trời, nhất vợ" làm câu... răn mình.
                                    KTC 2012 

Mời Xem Và Suy Ngẫm...


Mời Xem Và Suy Ngẫm...
 
 
            Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm của người khác.

 Đức Đạt Lai Lạt Ma kể về một vị sư già, sau khi bị nhà nước TQ giam tù 20 năm, đã vượt biên trốn sang Ấn Độ. Đức Đạt Lai Lạt Ma hỏi vị sư già này, rằng trong 20 năm tù kia, nhà sư lo sợ điều gì nhất. Vị sư già trả lời, rằng trong 20 năm trong tù lúc nào cũng chỉ lo sợ có mỗi một điều: Chỉ sợ rằng mình mất đi Bồ Đề Tâm, chỉ sợ có khi nào khởi lên lòng oán giận các cai tù, chỉ sợ có khi nào lòng mình khởi lên căm thù... Chỉ sợ lòng mình không giữ được Từ Bi, nhẫn nhục.


Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?

Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?

Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?

ao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?

Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?

Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể rằng bạn không biết bạn sẽ đợi đến bao lâu.

Đã bao nhiêu lần ta chần chừ để rồi cơ hội vuột đi?…

"Điều gì làm Ngài ngạc nhiên nhất ở nhân loại?"

Đức Đatlai Lama trả lời: 
" Con người … bởi vì con người phung phí sức khỏe để tích tiền của, rồi lại bỏ tiền ra để tìm mua lại sức khỏe.
 

Và vì quá lo nghĩ cho tương lai, con người quên mất hiện tại, đến nỗi không sống với hiện tại lẫn tương lai.
 

Con người sống như thể sẽ không bao giờ chết … Nhưng rồi sẽ chết như chưa từng sống bao giờ."



Yêu thương như bạn vẫn thường yêu, sống như bạn vẫn thường sống nhưng với một niềm tin là bạn không thể có cuộc sống này lần nữa.

Hạnh phúc mà bạn đang có hay nỗi đớn đau mà bạn đang mang là duy nhất, bạn hãy chấp nhận và thưởng thức.

Như bạn chỉ có thể sống được ngày hôm nay, còn ngày mai, ngày mai đó chưa tới và chắc chắn, ngày mai đó vẫn sẽ tới, nhưng có thể sẽ không còn có bạn.
 
Có hai chuyện phải lo lắng:
Hoặc là bạn khỏe mạnh hoặc bạn bị đau.Nếu khỏe mạnh, thì chẳng có gì phải lo lắng
 

Nếu bị đau, thì có hai điều phải lo lắng:
Hoặc sẽ được bình phục hoặc sẽ chết.
 Nếu đưọc bình phục, thì chẳng có gì phải lo lắng.
 

Nếu bị chết, thì có hai điều phải lo lắng.
Hoặc lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục. Nếu lên thiên đàng, thì chẳng có gì phải lo lắng.
 

Nếu xuống địa ngục, thì sẽ bận tíu tít bắt tay bạn bè cũ , còn thì giờ đâu nữa mà lo với lắng.

Thế thì tại sao bạn phải lo???

MỘT BỨC THƯ LÀM RUNG CHUYỂN THẾ GIỚI.


MỘT BỨC THƯ LÀM RUNG CHUYỂN THẾ GIỚI.
 
Bạn hãy xem xong rồi  forward đi cho những người bạn của bạn, bạn sẽ hạnh phúc cả mấy kiếp  người! 
Đừng bao giờ từ bỏ những người bạn mà bạn đã yêu thương ! 
Ở Nhật xảy ra một câu chuyện có thực 100% như thế này :
       Có một người vì muốn sửa lại nhà nên dỡ tường ra; tường nhà kiểu kiến trúc Nhật thường đế một tấm gỗ ở giữa, hai bên  trát xi măng, nhưng thực chất bên trong để  rỗng. 
Khi anh ta dỡ tường ra, phát hiện có một chú thạch sùng đang ngủ ở trong đó, đuôi nó bị đóng vào vào tường bởi một  chiếc đinh được đóng từ ngoài vào trong. Anh  này thấy tình cảnh đó vừa thấy thương thạch sùng vừa thấy tò  mò, anh ta chăm chú quan sát chiếc  đinh, trời ạ! đây là chiếc đinh được đóng khi xây nhà 10 năm trước.
Rút cục là có chuyện gì thế  này nhỉ? Chú  thạch sùng này  đã mặc kẹt trên tường mà vẫn sống  được trọn 10 năm! Sống được 10 năm trong bức tường tối, thật không đơn giản chút  nào. Có gì đó bất thường  thì phải? Anh ta tiếp tục tục nghĩ ngợi,  đuôi nó bị  đóng chặt, không thể xê dịch  được, thế nó đã sống được nhờ vào  điều gì mười năm qua? Anh ta quyết định chưa sửa công trình  của mình vội, muốn quan sát xemchú thạch  sùng này  đã ăn gì.
Anh  muốn nghiên cứ tìm hiểu xem sao.
Một lát sau, không biết  từ đâu bò ra một chú thạch sùng khác, miệng nó ngoặm  miếng thức ăn… ồ! Anh ta lặng người đi. Thế này là sao nhỉ? Vì một bạn thạch sùng bị đinh đóng  vào đuôi  không thể đi lại được, một bạn thạch sùng khác đã kiếm tìm thức ăn  mớm cho bạn trong suốt mười năm qua. Tôi nghe  xong thấy xúc động vô cùng và thực sự cũng không  nghĩ thêm về mối quan hệ của chúng nữa.
Các bạn ạ, cùng với  sự phổ cập của máy tính trong xã hội con  người, tốc độ những thông tin mà chúng ta có được từ người thân, bạn hữu, đồng nghiệp, … ngày một nhanh hơn, nhưng khoảng cách giữa con người với con người chúng ta với nhau phải chăng cũng ngày một gần nhau hơn ? … Cho nên đừng bao giờ từ bỏ những người mà chúng ta yêu thương nhé!
Hãy gửi câu chuyện  này tới mỗi người bạn bạn đã từng tiếp xúc  trong cuộc đời này, nhất định phải gửi trong  vòng 96 tiếng đồng hồ đấy nhé!
Cách làm này khởi nguồn từ nước Anh, nó đã từng làm cho trái đất  này đảo lộn cả chục lần, bây giờ vận may đang đến với bạn, nếu như bạn làm theo đúng yêu cầu, trong bốn ngày bạn sẽ gặp may mắn, không phải là chuyện  đùa đâu  nhé, bạn nhất định sẽ gặp may mắn đấy, bạn  không cần phải gửi tiền, bởi vì vận mệnh là vô giá!
Bạn đừng giữ lại  thông tin này,  nhất định phải gửi đi trong vòng 96 tiếng đồng  hồ.
Bạn hãy copy thành 20 bức  và gửi đi, hãy  chú ý xem  trong vòng 4 ngày sẽ có chuyện  gì xảy ra với bạn?
Bức thư này là do Anthony-Thạch Quý viết và do Vinilon gửi đi. Vì bức thư này cần  được copy lưu chuyển khắp hành tinh cho nên bạn nhất định phải copy gửi cho bạn bè mình, ít hôm sau sẽ xảy ra  chuyện làm bạn vô cùng kinh ngạc  đó, có thể bạn  không tin, nhưng đây  là chuyện có  thật 100%.
Hãy chú ý sự thực dưới đây!!!
Một người Philippin sau  khi nhận được bức thư như thế này, anh ta  đã không gửi  nó đi, anh bị mất đi người vợ của mình, sau đó anh  đã làm theo,  và trước khi vợ chết anh ta kiếm được 7.775  vạn bảng Anh.
Năm 1987, Kostan. Ousi sau khi nhận được bức thư này, anh nhờ thư ký  copy ra 20 bản và gửi đi, vài hôm sau anh  này trúng xổ  số 2.000.000 bảng Anh.
Một người trẻ tuổi nước Anh (约卷相), nhận  được bức thư này nhưng anh ta quên mất là phải gửi  nó đi trong vòng 96 tiếng, và anh  đã bị mất việc, sau đó anh tìm lại bức  thư, lập tức gửi đi 20 bản copy, ba ngày sau  anh được nhận chức vụ cao cấp trong chính phủ,  sau này anh trở thành nhân vật số một  ở Anh.
Năm 1987 một phụ nữ  California nhận được bức thư này, mặc dù bà đã quyết định gõ lại  vàgửi đi nhưng sau đó bà đã không làm như thế, sau đó  bà gặp phải vô  vàn những chuyện phức tạp, ví như phải trả rất nhiều tiền vào việc sửa xe, và  bà đã in lại  bức thư và gửi đi, ngay sau đó bà có được chiếc xe mới.
Hãy nhớ bạn không cần gửi tiền! Và đừng không thèm để ý gì tới bức thư  này! Đây  là một bức thư tình yêu truyền tay,  trong bốn ngày bạn nhất định phải chuyển cho  20 người đấy nhé.
Sau 15 ngày, bạn sẽ gặp vận may! Từ năm 1877 tới nay chưa bao  giờ sai

Cùng suy gẫm !!!


Cùng suy gẫm !!!

"Một lời bất cẩn có thể gây bất hoà.
Một lời độc ác có thể làm hỏng cả một cuộc đời.
Một lời đúng lúc có thể làm giảm căng thẳng.
Một lời yêu thương có thể đem lại hạnh phúc.
Chúc bạn biết điền vào chỗ trống."
                                  
                                         KTC 2012

SINH MỆNH CON NGƯỜI THỰC SỰ NGẮN NGỦI


SINH MỆNH CON NGƯỜI THỰC SỰ NGẮN NGỦI, BẠN ĐỪNG ĐỂ MỖI NGÀY TRÔI ĐI VÔ ÍCH . NGƯỜI TA THAM VỌNG SỐNG LÂU, NHƯNG BẠN CHỈ CẦN SÔNG HẠNH PHÚC MỖI NGÀY. 
 HÃY TRÂN TRỌNG VÀ YÊU LẤY SỰ SÔNG CỦA BẠN!!!"

Lời nhắn Một người không tốt với bạn, bạn không nên quá bận tâm. Trong cuộc sống của bạn, không ai có nghĩa vụ phải cư xử tốt với bạn trừ cha mẹ. Còn với những người tốt với bạn, bạn nên trân trọng và biết ơn điều đó. Nhưng bạn cũng cần phải có chút đề phòng bởi mỗi người khi làm bất cứ việc gì đều có mục đích riêng của họ . Hãy nhớ, họ tốt với bạn không đồng nghĩa với việc họ phải quý mến bạn. Không có ai là không thể thay thế, không có vật gì thuộc hoàn toàn sở hữu của bạn. Vì thế, nếu sau này người bạn yêu thương không còn ở bên, hay họ không còn là nơi bạn có thể đặt niềm tin, bạn cũng đừng bi lụy. Sinh mệnh con người thực sự ngắn ngủi, bạn đừng để mỗi ngày trôi đi vô ích. Người ta tham vọng sống lâu nhưng bạn chỉ cần sống hạnh phúc mỗi ngày. Hãy trân trọng và yêu lấy cuộc sống hiện tại của bạn. Trên đời này không có gì là nhất cả, tình yêu chỉ là cảm giác bất chợt đi qua cuộc đời bạn, nhưng nó sẽ theo thời gian và lòng người mà thay đổi. Nếu như người đó rời xa bạn, bạn hãy học cách chờ đợi. Hãy để thời gian rửa sạch vết thương, để tâm hồn bạn lắng lại rồi nỗi đau của bạn cũng sẽ dần biến mất. bạn đừng mơ ước một tình yêu hoàn hảo, cũng đừng thổi phồng nỗi đau khi nó không còn. Bạn có thể bắt mình phải giữ chữ tín, nhưng không thể yêu cầu người khác làm thế với mình. bạn có thể yêu cầu bản thân phải đối đãi tốt với người, nhưng bạn không thể kì vọng người ta sẽ làm ngược lại. Khi bạn tốt với họ, họ không có nghĩa vụ phải tốt lại với bạn. Hãy nhớ điều này nếu không bạn sẽ luôn gặp ưu phiền trong cuộc sống. 

 Chỉ những ai có duyên phận mới trở thành người thân của nhau, cho dù trong cuộc sống bận rộn bạn ít khi gặp mọi người, nhưng bạn hãy trân trọng từng khoảnh khắc khi còn bên họ, hãy dành cho họ thời gian để yêu thương bạn hơn.

TẠI SAO??? TẠI VÌ!!!


TẠI SAO??? TẠI VÌ!!!


 1. Tại sao gọi là ông Trăng (ông trời, ông sao) mà không gọi bà Trăng?
Câu trả lời: tại vì con trai đẹp hơn con gái!

Tại sao có "Thằng Cuội" mà lại không có "Con Cuội"?
Tại vì các ông có tính hay ăn vụng, cơm thì chê phở thì mê, nên thường hay nói láo để chạy tội, ngay khi bị bắt quả tang tại trận nhưng cũng vẫn cứ chối ... trắng án!

(Một đều)

2. Tại sao có bà phù thủy mà không có ông phù thủy?
Câu trả lời: không có người đàn ông nào độc ác hơn đàn bà!

Tại sao gọi là "Ông Kẹ" mà không gọi là " Kẹ"?
Tại vì trên thế gian này không có người đàn bà xấu, mà chỉ có mấy ông xấu xí, gớm ghiếc nên mới được dùng để hù và nhát ma con nít!

(Hai đều)

3. Tại sao chỉ có mỹ nhân kế mà không có nam nhân kế?
Câu trả lời: Họ không gian xảo như phụ nữ được!

Tại sao chỉ có "Thằng Sở Khanh" chứ không có "Con Sở Khanh"?
Tại vì đàn ông chung tình thì rất khó, nhưng chun vô giường người khác thì rất dễ! Tiger Wood là thí dụ điển hình.

(Ba đều)

4. Tại sao có ông Noel mà không có bà Noel?
Câu trả lời: Tại vì đàn ông nhân hậu hơn đàn bà!

Tại sao lại gọi là "Ông Già Dê (Dịch)" mà không ai gọi là " Già Dê (Dịch)"?
Tai vì sư phụ của mấy ông là con be he nên chi lúc nào máu 35 trong người cũng chạy rần rần, con lợn lòng thì lồng lộn chỉ muốn sút chuồng ... do đó già không bỏ nhỏ không tha viagra thì lận đầy túi!

(Bốn đều)

5. Tại sao gọi là phụ nữ mà lại không có... phụ nam?
Câu trả lời: Tại vì con gái chỉ là phụ thôi!!!

Tại sao chỉ có "Cậu Cả Con Quan" mà lại không có " Cả Con Quan"?
Tại vì chỉ có các cậu ỷ mình là con nhà quan hay khoe khoang, nổ điếc con ráy, ra đường thì chỉ biết cua gái, về nhà thì làm biếng ... dài lưng tốn vải ăn no lại nằm, chẳng làm nên cái tích sự gì hết!

(Năm đều)

6. Tại sao không có Cậu Hồn mà lại có Cô Hồn
Câu trả lời: tại vì các cậu không thành "Ma" mà sẽ thành "Phật"   

Tại sao có "Anh Hùng Sợ Vợ" mà lại không có "Em Hùng Sợ Chồng"?
Tại vì các ông là miệng hùm gan sứa, khôn (ngoài) đàng dại vợ, bị quý bà nắm đầu quay như dế, đánh te tua, bầm dập, tã tơi như cái mền rách ... nhưng vẫn không bỏ được cái tánh khoác lác, không dẹp được cái thùng tự ái nam nhi chi chí do đó để vừa khỏi bị mất mặt với bà con, bạn bè, hàng xóm vừa để bày tỏ sự kính nể và làm vui lòng vợ nên các ông mới luôn luôn vỗ ngực: "Sợ vợ mới anh hùng"!

(Sáu đều)

7. ?!?!?!

Tại sao gọi là "Thằng Hề" mà không gọi là "Con Hề"?
Tại vì các ông cái mặt như "Ông Kẹ" mà cứ tưởng là mình bô trai, lúc còn là "Cậu Cả Con Quan" thì chỉ biết cua gái, bắt cá một lúc 2, 3 tay, 4, 5 chân cho nên được phong tước là "Thằng Sở Khanh”. Rồi sau khi lấy được vợ thì lại thích ăn vụng nên chi có bịnh nói láo kinh niên như "Thằng Cuội", nhưng vì có đức tính nể vợ nên được vinh danh là "Anh Hùng Sợ Vợ". Tuy nhiên vì mang giòng máu 35 trong người ... trẻ không tha già không thèm, cặp bồ nhí, lấy vợ bé tuổi chỉ bằng các cháu, chắt ... nên thường được gọi là "Ông Già Dê (Dịch)". Tóm lại các ông là một "Thằng Hề" - Men are just a joke!

(Sáu-Bảy  (6-7) Chỉ cần gác 1 điểm thôi để cho các ông tức ói máu chơi ... ha ha ha :-)

Thế nào là Vợ , Người Tình & Hồng Nhan Tri Kỷ ?


Thế nào là Vợ , Người Tình & Hồng Nhan Tri Kỷ ?

 Người Vợ tốt nhất là người mà đàn ông có thể tìm thấy ở cô ấy Người Tình và Hồng Nhan Tri Kỷ
 
       
Thế nào là Vợ ? Vợ là người con gái mà bạn tình nguyện giao cả gia tài cho cô ấy cất giữ.
-Thế nào là Người Tình ? Người Tình là người con gái mà bạn hẹn hò vụng trộm với cô ấy và sợ Vợ phát hiện.
-Thế nào là Hồng Nhan Tri Kỷ ? Hồng Nhan Tri Kỷ là người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật kể cả điều mà bạn không thể nói được với Vợ hay Người Tình.
Vợ là một sự ràng buộc, ràng buộc bạn không thể tuỳ tiện cặp bồ với một người con gái khác
Người Tình là một sự bù đắp, bù đắp cho bạn những tình cảm mãnh liệt mà ở người Vợ còn thiếu hoặc bạn không tìm được ở người Vợ
Hồng Nhan Tri Kỷ là sự chỉ rõ, chỉ rõ sự mê say trong trái tim bạn.
Vợ sống cùng bạn từngngày
-Người Tình tiêu tiền cùngbạn
-Hồng Nhan Tri Kỷ nói chuyện cùng bạn.
    
Vợ không thể thay thế Người Tình, vì Vợ không điều khiển được tình cảm như Người Tình 
-Người Tình không thể thay thế Vợ, vì Người Tình không có được tình thân như Vợ 
-Vợ và Người Tình đều không thay thế được Hồng Nhan Tri Kỷ, vì đó nhu cầu của tâm linh.
Vợ là người con gái không hề có chút quan hệ máu mủ nào với bạn nhưng lại bồn chồn mong nhớ mỗi khi màn đêm đã xuống mà bạn chưa về nhà 
-Người Tình là người con gái không hề có chút quan hệ gia đình với bạn nhưng lại làm cho bạn thoả mãn mùi vị ái tình của đấng nam giới 
-Hồng Nhan Tri Kỷ là người con gái chẳng có quan hệ gì với bạn cả nhưng lại có thể chia sẻ với bạn những vui buồn phiền muộn
    
Vợ là một ngôi nhà, là một bến cảng mang cho trái tim nông nổi của bạn sự vỗ về an ủi ;
-Người Tình là gánh nặng của ngôi nhà, chẳng qua chưa đến nỗi vạn bất   đắc kỷ, bạn không muốn vứt bỏ ;
-Hồng Nhan Tri Kỷ là vật tô điểm cho ngôi nhà, không có cô ấy bạn không thấy cô đơn, nhưng bạn sẽ cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì.
Sự quan tâm của người Vợ như một ly nước lọc, có lúc trở thành sự lảm nhảm, chỉ khi bị ốm mới trở thành sự ôn hoà ;
-sự quan tâm của Người Tình như cốc nước lọc đó bỏ thêm chút đường, dần dần qua một đêm rồi mà vẫn chưa thoả mãn  -sự quan tâm của Hồng Nhan Tri Kỷ giống như cốc cafe khi bạn đang làm việc lúc nửa đêm, càng uống càng tỉnh.
Khi Vợ có bầu thì sẽ hỏi bạn muốn có con gái hay con trai một cách rất tình cảm ;
-khi Người Tình có bầu với bạn thì sẽ khóc và hỏi bạn phải làm sao bây giờ ?
-đối với Hồng Nhan Tri Kỷ, bạn sẽ kể cho cô ấy nghe chuyện Người Tình của bạn có bầu và sẽ hỏi cô ấy bạn nên làm thế nào.
    
Ngay đối với người Vợ, chỉ sau khi bị cô ấy phát hiện bạn mới nói rằng "Thật ra, anh đã muốn nói với em sớm hơn" sau đó cố gắng hết sức để giải thích, và giả bộ rất đáng thương.
Khi Vợ về nhà mẹ đẻ một tuần không quay lại bạn cũng không thấy nhớ ;
-khi Người Tình mới 3 ngày không gặp bạn liền gọi điện cho cô ấy : Em đi đâu đó ? Tối nay chúng mình đến nơi cũ uống cafe được không ?
-Khi trong lòng cảm thấy buồn khổ, bạn chỉ muốn tìm Hồng Nhan Tri Kỷ để trò chuyện, nói với cô ấy chuyện vận mệnh của bạn giữa Vợ và Người Tình, thực tế không thể chịu đựng được nữa.
Cái mà làm đàn ông không chịu nổi đó là sự lảm nhảm của người Vợ, nước mắt của Người Tình và sự hiểu lầm của Hồng Nhan Tri Kỷ.
Sự lảm nhảm của người Vợ làm đàn ông thấy đã rối cả lòng lại càng thêm rối hơn,
-nước mắt của Người Tình làm cho trái tim của đàn ông mềm yếu hơn,
-sự hiểu lầm của Hồng Nhan Tri Kỷ làm cho đàn ông thấy bị tổn thương, hụt hẫng.
Người Vợ tốt nhất là người mà đàn ông có thể tìm thấy ở cô ấy Người Tình và Hồng Nhan Tri Kỷ, chỉ là cảm giác thôi mà đàn ông khó có thể tìm thấy.
-Người Tình tốt nhất là người mà khi mối quan hệ của bạn và cô ấy bị Vợ bạn phát hiện, cô ấy sẽ chủ động rút lui mà không có một yêu cầu gì hết, nhưng khó mà tìm được điểm này của Người Tình.
-Hồng Nhan Tri Kỷ tốt nhất là người đến một ngày nào đó sẽ trở thành Người Tình, thậm chí thành Vợ của bạn, chỉ là cái suy nghĩ này chẳng có chút hiện thực gì cả.
Nếu như có thể, đàn ông rất muốn biến Hồng Nhan Tri Kỷ thành Người Tình, nếu có thể nữa thì sẽ muốn cô ấy thành người Vợ.
Nhưng nếu Hồng Nhan Tri Kỷ trở thành Vợ rồi thì sẽ không còn là tri kỷ nữa, bởi vì rất ít đàn ông muốn biến Vợ thành tri kỷ.
    
Trái tim đàn ông có rất nhiều bí mật không thể tuỳ tiện nói cho Vợ nghe, không thế thì làm sao gọi là đàn ông nữa.
Lấy Vợ là vì sợ người khác nói ra nói vào,
-tìm một Người Tình là vì muốn thêm chút gia vị vào để điều chỉnh cái cuộc sống tẻ nhạt,
-muốn có Hồng Nhan Tri Kỷ vì muốn tưới cho tâm hồn trống rỗng của họ một chút canh tươi.
Đàn ông cả đời đi tìm nguoi không phải là Vợ, cũng không phải là Người Tình mà là Hồng Nhan Tri Kỷ.
                                                                                                                             KTC sưu tầm

Tình yêu là…


Tình yêu là…

Tình yêu là cái nợ đời.
Khi vui nó đậu, buồn thời nó bay.
Tình yêu là chiếc khăn tay
Để không nó sạch lâu ngày cũng dơ.
Tình yêu là đám lá khô.
Cong queo co quắp lửa dzô cháy liền.
Tình yêu chẳng khác xích xiềng
Cùm chân vướng víu kỵ kiêng đủ điều.
Ai ơi đừng có yêu nhiều.
Ở không cho sướng tiêu điều làm chi.

*
Tình nào tình chẳng trái ngang
Tình nào chẳng tựa như thang lên trời
Ai yêu mới biết người ơi
Khi yêu mới biết nợ đời là sao

Ví tình như chiếc khăn tay
Để không nó sạch lâu ngày cũng dơ
Khăn dơ thì kệ khăn dơ
Bỏ vào máy giặt hết dơ liền hà

Ví tình như đám lá khô
Cong queo co quắp lửa dzô cháy liền
Lửa kia đâu cháy triền miên
Vài ngày cũng tắt tự nhiên vậy mà!
Lửa tình mới cháy gọi là
Cháy hoài cháy mãi tới già còn nguyên

Tình kia chẳng phải xích xiềng
Ràng buột một chút chẳng phiền gì đâu
Muốn tình giữ được dài lâu
Nhường nhịn một chút cũng đâu có gì!

Và Tình yêu là…

Tình yêu như tấm lụa đào
Phất phơ trước gió biết ngày nào bay
Tình yêu như hạt sương mai
Đêm rơi cho cố ban ngày cũng tan
Tình yêu như hạt cát vàng
Sóng xô sóng đẩy cuốn nàng đi xa
Tình yêu như những bông hoa
Chen nhau khoe sắc chan hoà nắng mai
Rồi đây cũng có một ngày
Hoa tàn nhụy héo lung lay lìa cành
Tình yêu sao quá mỏng manh
Như chanh với đá tạo thành "đá chanh"
Rồi mai khi đá tan nhanh
Để chanh lạnh lẻo thương anh đá "Buồn!"
Tình yêu với kỷ niệm buồn
Nhưng không phải vậy để buồn lây sang
Tình nào mà chẳng trái ngang
Tình nào chẳng tựa như thang lên trời
Đành rằng nói vậy người ơi
Nhưng đây nghĩ lại hỏi trời xem sao?

*

Ví tình như tấm lụa đào
Phất phơ trước gió biết ngày nào bay
Làm sao gió thổi cho bay
Khi mình lấy kẹp kẹp ngay lên sào
Cho dù gió thổi thế nào
Lụa đây cũng sẽ bên sào ngày đêm

*

Ví tình như hạt sương mai
Đêm rơi cho cố ban ngày cũng tan
Đành rằng sương sớm sẽ tan
Nhưng ai biết được sương tan khi nào
Mặc cho trời nắng lên cao
Sương đây vẫn sẽ thanh cao như tình

*

Ví tình như hạt cát vàng
Sóng xô sóng đẩy cuốn nàng đi xa
Đành rằng biển cả bao la
Nhưng tình vẫn sẽ tìm ra cát vàng

*

Ví tình như những bông hoa
Sớm thì khoe sắc đêm qua lụi tàn
Mặc cho hoa úa hoa tàn
Nhưng tình vẫn sẽ yêu nàng hoa ơi

*

Tình thì dài lắm người ơi
Nói hoài nói mãi biết đời nào ngưng
Nếu ai đã trãi qua từng?
Tình yêu cay đắng đừng buồn làm chi
Buồn tình để được cái gì?
Đi tìm người khác thiếu gì tình yêu
Nếu ai đã trải qua yêu
Tình yêu mật ngọt có nhiều yêu thương
Thì nên cố gắn yêu thương
Chớ nên đánh mất xót thương muộn màng.
                                             KTC

XEM NHƯ VỊ BỒ TÁT


XEM NHƯ VỊ BỒ TÁT

Có một cặp vợ chồng nọ, sinh ra một đứa con bị tàn tật. Họ vô cùng đau khổ. Vì không nỡ để con chịu tội báo suốt cuộc đời và họ cũng sợ lãnh trách nhiệm chăm sóc đứa con tàn tật ấy, cho nên có lúc họ suýt giết chết đứa bé.

Tôi bảo hai vợ chồng rằng: “ Mỗi người đều có phúc báo riêng của mình, ông bà nên xem đứa trẻ này như một vị Bồ Tát, nó đến đây để độ hai người. Nếu nó có dày vò hai người đó cũng chỉ là vì muốn hai người có được sự 
thể nghiệm nhiều hơn trong cuộc sống. Vì trong quá trình chăm sóc đứa bé này, hai người có thể hiểu được thế nào là từ bi, thế nào là tình thương không riêng tư, không oán hận.

Và kết quả là họ giữ đứa con của mình lại. Điều kỳ diệu là kể từ khi đứa trẻ này sanh ra thì sự nghiệp của họ càng ngày càng phát triển tốt, và trong sự giúp đỡ nhau chăm sóc đứa con thì tình cảm của hai vợ chồng càng ngày càng hoà thuận.

Sau cùng, họ nhận định đứa bé này đúng là một vị Bồ Tát, vì nó mà gia đình có được phúc báu, có được vui vẻ. Từ đó, họ sanh lòng cảm ân đứa trẻ.

“ Khi gặp hoàn cảnh thuận nghịch tăng thượng, bạn hãy nên đối xử bằng tâm bình thường và lòng cảm ân ”

CỚ GÌ TỰ LÀM KHỔ THÊM

Trong một buổi thuyết pháp nọ, tôi có hỏi thính chúng: “ Trong đây có ai kết hôn trên mười năm mà giữa hai vợ chồng chưa từng cải nhau hay chưa?” kết quả là chỉ có một người giơ tay.

Muốn cho vợ chồng không cải nhau thì chỉ cần suy nghĩ: Đối phương tìm bạn gây sự, thì bạn đã cảm thấy khó chịu rồi, giả như bạn tìm cách hại lại thì sẽ càng khổ thêm. Mình đã chịu khổ rồi lại muốn người khác chịu khổ theo, khổ khổ bức bách nhau, thật không biết tại sao cái khổ lại đến với mình?

Có một vài người sẽ nói: Hắn hại tôi khổ đến như vậy! tôi cũng muốn hắn nếm thử cái vị khổ này. Nếu không thì không có lý nhân quả báo ứng sao?

Nhân quả báo ứng không phải là cách lý giải này. Vì nhân quả là xuyên suốt ba đời. Cái khổ mà bạn phải gánh hiện tại chính là quả báo. Chịu khổ cũng giống như trả báo, nếu bạn không chịu trả, ngược lại còn muốn ăn miếng trả miếng, thì oan gia báo nhau. Làm như vậy thì không hết được oan báo.

Vợ chồng làm khó nhau, trả thù nhau, không chỉ là không có từ bi mà còn không có trí tuệ. Người thực sự hiểu được nhân quả thì biết được nhân khổ và chấp nhận quả khổ, đồng thời không tạo nhân khổ nữa.

“ Tư tưởng căn bản của Phật pháp đó là 
biết khổ và lìa khổ. Biết khổ là hiện thực của cuộc sống. Lìa khổ chính là mục tiêu của cuộc sống.”

Tuy có câu nói: “ Tình đến chổ sâu, không còn oán hận”, nhưng sự tiếp xúc giữa những người thân với nhau càng nhiều thì sẽ sanh ra mâu thuẩn tình cảm và sự xung đột dữ dội càng nhiều, và oán hận càng sâu. Do đó mới có việc nghịch tử giết cha, giết mẹ; hoặc cha mẹ hận vì con không thành tài mà lỡ tay đánh chết con.

Trong cuộc đời của chúng ta, giữa hai bên nên kết thân gia thì tốt, còn nếu lỡ làm oan gia thì thôi. Tất cả chúng ta đều có ân oán với nhau, nhưng vì vô minh nên chúng ta không dễ gì phân biệt rõ ràng. Nhưng thông thường, sự kết oán thì nhiều, còn kết thân thì ít, cho nên đời sau, chúng ta tiếp tục làm người thân hay là oan gia. Đó gọi là “không phải oan gia không tụ hội”. Chẳng phải có một số người gọi người tình của mình là “tiểu oan gia” đó ư? Sự tụ hội “ oan gia vui vẻ ” này đủ để chứng minh sự vướng mắc không rõ ràng giữa ân ái và oán hận.

Cách cư xử giữa con người với nhau tốt nhất là nên kết ân chớ không nên kết oán. Một gia đình, đoàn thể, xã hội mà kết thân không kết oán thì mọi người đều có cuộc sống vui vẻ. Nếu chỉ nhớ oán mà khôngnhớ ân thì giữa hai bên cư xử sẽ không được vui vẻ, và trở thành nổi giày vò.

“ 
Vợ chồng có duyên mới gặp nhau, vì vậy duyên tốt hay xấu cũng là duyên. Con cái là nợ, vì vậy dù đòi nợ hay trả nợ cũng là nợ mà thôi.
VIỆC QUÁ KHỨ, HÃY ĐỂ CHO NÓ QUA ĐI!

Tôi đã từng gặp một bà nọ. Bà ấy luôn than vãn với tôi rằng, con bà bị người ta hảm hại phải chịu tàn phế suốt đời.

Có lẽ bà ta cho rằng, sau khi than vãn với tôi như vậy, bà sẽ được đền bù một chút tinh thần?

Nhưng tôi không có an ủi bà ta mà ngược lại tôi còn nói: “Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, trách móc mãi cũng không có ích lợi gì. Việc duy nhất bà cần phải làm bây giờ đó chính là tìm cách cứu chữa con bà.”

Thật ra, 
tất cả những việc không như ý đều phát sinh từ nhân quả. Có lẽ đời này, bạn chưa làm một việc gì ác, nhưng ai dám chắc rằng đời trước, rồi đời trước nữa, bạn đã không làm việc ác?

Nếu chúng ta khẳng định được quy luật nhân quả thì đối với những việc không như ý mà chúng ta gặp phải, không phải ta chỉ không oán hận mà còn phải tích cực nổ lực để cải thiện vận mệnh sau này.

“ Khi gặp chuyện đau buồn, bạn hãy nghĩ rằng đó là cái quả mà mình phải lãnh do nhân gieo trồng đời trước. nghĩ được như vậy bạn sẽ hết đau buồn.”

ĐỜI TRƯỚC NỢ QUÁ NHIỀU

Nếu có một số người hiểu sai về bạn quá nhiều, thậm chí còn nói với bạn những lời bực tức như vầy: “ Người bạn nào ta cũng cần, nhưng ta không cần người bạn như ngươi, dù ta phải xuống diêm vương, ta cũng không nhận ngươi là bạn; Ngay cả thế giới cực lạc, nếu có mặt ngươi ở đó thì ta cũng không muốn đến”.

Gặp phải hạng người này, bạn không cần phải để ý quá. Họ đã giận bạn đến mức độ này, thì tốt nhất là bạn nên tự nói với mình: “ Mình nghiệp chướng sâu nặng, đời trước mình đã mắc nợ quá nhiều, mình thật xấu hổ, mình phải sám hối, mình cầu nguyện cho anh ta không còn oán hận mình nữa, và nguyện rằng giữa chúng ta không tăng thêm thù hận, không nên oan gia tương báo. Cũng nguyện rằng nghiệp chướng của mình sớm được tiêu trừ”.
Nếu bạn có thể tự nói những lời hoá giải như vậy thì trong lòng bạn sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

“ Nếu muốn lìa khổ được vui thì trước hết bạn phải không tạo các việc ác, rồi sau đó bình thản nhận lãnh quả báo. Trong khi thọ báo thọ khổ bạn cũng nên cứu khổ cứu nạn.”

Nếu có lần anh hỏi
Vì sao em ăn chay?
Em trả lời rất nhẹ:
- Vì đời như mây bay…

Nếu có lần em hỏi
Vì sao anh ăn chay?
Anh mỉm cười khẽ bảo:
- Vì ta kiếp lưu đày…

Nếu có lần bạn hỏi
Vì sao tôi ăn chay?
Tôi sẽ thưa cùng bạn:
- Vì lương tâm hôm nay…

Nếu có lần mẹ hỏi
Vì sao con ăn chay?
Con sẽ hôn trán mẹ:
- Vì an bình ngày mai…

Nếu có lần Trời hỏi
Vì sao người ăn chay?
Xin dâng lời khấn nguyện:
- Cho Đất dừng thiên tai…

Nếu mùa đông có hỏi
Vì sao lá trổ xanh?
Có nàng xuân ấp ủ
Hương yêu ngự trên cành
Thiều quang vừa tỏa rạng
Hoa tâm cõi thiện lành…

Bên Kia Cửa Tử ( Charles Leadbeater) Dịch giả : Nguyên Phong

Vì đa số mọi người không biết gì về thế giới bên kia cửa tử nên họ đều thiếu chuẩn bị. Chính vì thiếu chuẩn bị mà nhiều người chịu đau khổ, mê muội, cứ lang thang sợ hãi trong một cảnh giới kỳ lạ, mơ mơ màng màng, hư hư thực thực, không siêu thoát được. Thượng Đế thường hành động một cách bí mật, không mầy ai có thể hiểu. Có khi nào bạn tự hỏi tại sao phần lớn con người khi già yếu, các cơ quan thể xác dần dần thoái hoá, các ham muốn như ăn uống, thèm khát cảm xúc xác thịt cũng theo đó mà giảm bớt đi. Khi bệnh tật đau ốm, người ta chỉ mong sao chóng khỏe thôi chứ ai đâu còn ham muốn gì khác. Phải chăng đó là một cách gián tiếp giúp con người kiềm chế bớt các thú vui xác thịt, các ham muôn vật chất để tránh khỏi phải đau khổ khi từ giả cõi đời, khi ham muốn mà không thể thỏa mãn được nữa? Hiển nhiên nếu biết vậy, người ta cần phải chuẩn bị, phải tập làm chủ các giác quan, kiềm chế các ham muốn vật chất, phát triển đời sống tinh thần ngay từ lúc này, để tránh không bị kổ sở khi bước vào thế giới bên kia. Thật đáng tiếc khi đa số người ta cứ mải mê lo lắng cho đời sống phù du, giả tạo, ngắn ngủi ở cõi này mà không biết gì đến những đời sống khác. Họ có thể bỏ ra cả tuần hoạch định chương trình cho một chuyến du lịch trong khi không hề chú ý gì đến một nơi mà trước sau ai cũng phải đến.

Có lẽ bạn tự hỏi người chết trẻ khi lòng ham muốn vật chất còn mãnh liệt thì sẽ ra sao? Dĩ nhiên họ gặp nhiều khó khăn hơn người chết già hay chết bệnh. Họ dễ bị lôi kéo, thu hút vào những cảnh giới thấp thỏi, ngột ngạt, bị chìm đắm trong các rung động xấu xa, sống trong tình trạng hoang mang đau khổ, đầy thèm khát cho đến khi biết kiềm chế lòng ham muốn thì mới siêu thoát được. Vì đã mấy ai biết trước giờ chết, tử thần có bao giờ báo trước nên con người cần chuẩn bị một đời sống thanh khiết, hướng thượng ngay từ bây giờ. Điều chính yếu là nên giảm bớt các ham muốn vật chất để tránh khỏi lâm vào tình trạng như đói không được ăn, khát không được uống, thèm muốn không được thỏa mãn, toàn thân nóng rực như than hồng vì ham muốn hành hạ.

Lương thực cho tâm hồn : Ước Mơ

Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?".

Đêm đó, cậu bé đã viết bảy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường chạy cho ngựa.

Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo.

Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học".

Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:

- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?

- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa?

Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.

- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.

Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình:

- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.

Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:

- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.

Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:
- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình.
Bổn danh của tiên-sinh là Viên-Hoàng, tự là Khôn-Nghi, người huyện Ngô-Giang tỉnh Giang-Tô Trung-hoa . Thời tráng niên, tiên-sinh ở rể trong nhà họ Thù, huyện Gia-Thiện, tỉnh Chiết-Giang. Ông đỗ cử-nhân vào năm Long-Khánh năm thứ 4 vua Mục-Tông đời Minh ( năm 1570 ), đỗ Tiến-sĩ vào năm Vạn-Lic.h thứ 14 đời vua Thần-Tông ( năm 1586 , và được bổ nhiệm làm tri-huyện huyện Bảo-Chì của tỉnh Hà-Bắc .


Gia đình của tiên-sinh tuy không khá giả, nhưng tính ông cần kiệm và thường hay bố thí giúp người . Ngoài việc hành thiện , tiên-sinh cũng tu tập thiền, dù bận bịu với công vụ , nhưng sớm tối ông đều không quên tụng kinh ngồi thiền .Trong khoảng thời gian này, ông viết cuốn ” Giới-Tử-Văn ” để khuyên con, và được lưu truyền đến ngày nay, tức là cuốn ” Liễu-Phàm-Tư’-Huấn ” này .

Tiên-sinh có một người vợ hiền-thục, thường trợ giúp ông trên con đường bố thí hành thiện . Có một lần bà muốn mua vải bông may áo cho con để mặc trong lúc mùa Ðông, ông nói với người vợ rằng:
- Nhà ta có sẵn tơ, vừa ấm lại vừa nhẹ , sao phu-nhân không mang đi may mà còn mua thêm vải bông làm gì cho thêm tốn tiền .
Phu-nhân đáp:
- Tơ đắt hơn vải bông, cho nên thiếp muốn mang tơ ra ngoài tiệm để đổi lấy vải bông, như thế ta có thể may thêm vài chiếc áo khác để tặng cho những người nghèo .
Tiên-sinh nghe xong rất hài lòng và nói:
- Phu-nhân có lòng thành bố thí như vậy, con ta sau này thế nào cũng được phúc báo .

Con của tiên-sinh là Viên-Nghiêm về sau thi đỗ tiến-sĩ, và làm quan đến chức tri-huyện của huyện Cao-Yếu, tỉnh Quảng-Ðông mới hồi hưu .

Từ những thí dụ trên cho ta thấy: “Trên đầu ba thước đều có Thần-Minh giám xét, muốn gặp lành tránh họa là do chính ta”. Một người luôn luôn cẩn thận về lời nói và hành vi của mình, không hổ thẹn với người, không đắc tội với Trời đất quỷ Thần, trong lòng khiêm tốn nhún nhường, sẽ được Trời đất quỷ Thần thương mà giáng phúc . Trái lại kẻ hay tự mãn kiêu ngạo thường là người không có phúc, và dẫu có cũng không được lâu dài .

Người có trí-tuệ , minh-lý, tất nhiên không muốn có một tấm lòng hẹp hòi mà cự tuyệt cái phúc trời giáng cho mình . Huống chi một người khiêm-tốn nhã nhặn, có thể tiếp nhận lời khuyên răng chỉ dẫn cuả tha nhân mà học được những cái hay của người . Do đó đức khiêm-tốn là một điều không thể thiếu được trên con đường tu thân tích phúc .

Người xưa nói: ” Có chí nơi công danh tất được công danh . Có chí nơi phú quý tất được phú qúy”. Người có chí như cây có rễ . Lập chí này nên luôn luôn khiêm-tốn, dù chỉ là một sự việc nhỏ nhen, đều nên ra tay trợ giúp người . Như thế Trời đất sẽ cảm động và phúc sẽ đến với ta . Những người muốn cầu công danh , nhưng không được toại là ban đầu tuy có lập chí, nhưng chỉ là cảm hứng một thời mà không có thủy chung.










Thứ hai, ngày 15 tháng hai năm 2010

Nước Mắt Thiền Sư

Có một người trung niên sau khi xuất gia trở thành một vị cao tăng, trụ trì một tu viện cách rất xa gia đình. Rất nhiều người ngưỡng mộ danh đức của ngài nên đến xuất gia cầu học.

Ngài luôn dạy các đệ tử nên đoạn trừ thế duyên để liễu ngộ chân lý, tinh tấn phát huy trí tuệ, phá trừ ngã chấp, tự độ độ tha. Và ngài nhấn mạnh chỉ có đoạn trừ tình ái thế gian thì mới có khả năng đạt được giải thoát.

Một ngày nọ, từ nơi quê hương xa xôi của ngài truyền đến tin chẳng lành. Đứa con duy nhất của ngài lúc chưa xuất gia đã lâm trọng bệnh qua đời. Các đệ tử sau khi nhận được tin cùng nhau tụ tập lại luận bàn, chẳng biết là có nên báo tin buồn này cho sư phụ biết hay không?

Cuối cùng họ đi đến kết luận: Sư phụ đã đoạn trừ thế duyên rồi, đứa con duy nhất đó dù sao thì cũng là người thân của ngài, nên báo tin không vui này cho ngài biết. Đồng thời họ cũng nghĩ sư phụ là người đã tu hành đến mức cao như vậy rồi, nếu nghe tin đứa con duy nhất chết thì cũng chỉ thản nhiên thôi.

Thế là họ cùng nhau đi đến báo tin này cho thiền sư. Khi vị cao tăng vừa nghe tin thì mặt buồn rười rượi, hai dòng nước mắt cứ lăn dài xuống má. Các đệ tử vừa nhìn thấy sư phụ có phản ứng như vậy thì cảm thấy rất lạ, họ cũng không ngờ sư phụ qua thời gian dài tu hành như vậy mà cũng chưa đoạn trừ được tình cảm.

Trong nhóm đệ tử có một người can đảm đứng ra chắp tay hỏi:

- Sư phụ, bình thường sư phụ hay dạy chúng con đoạn trừ thế duyên, cần cầu giải thoát. Sư phụ xuất gia đã lâu vì sao nghe tin con chết lại đau khổ nhiều như vậy, như thế có phải là ngược lại tất cả những gì mà hằng ngày sư phụ vẫn thường dạy chúng con không.

Trong đôi mắt đẫm lệ, thiền sư ngước lên nói:

- Ta dạy các người đoạn trừ tình cảm thế tục mong cầu thành tựu giải thoát, chứ không phải dạy các người sống cuộc sống ích kỷ chỉ biết có mình. Đứa con của ta cũng là một trong những chúng sanh, tất cả chúng sanh cũng giống như con của ta. Ta vì đứa con của ta mà khóc, cũng là vì nỗi đau của tất cả chúng sanh trong thế gian mà khóc vậy!
Sau khi các đệ tử nghe lời ngài dạy, trong lòng tràn đầy thương cảm, mở rộng tình thương, tinh tấn tu học, cần cầu giải thoát.

(Theo Hoa Linh Thoại,
Như Nguyện dịch)

BÀI HỌC ĐẠO LÝ

Một bậc cao tăng phạm hạnh đáng kính đã rơi nước mắt khi nghe người thân của mình ra đi. Chuyện thật bình thường, ấy vậy mà rất lạ, làm cho những đệ tử và tín đồ ngơ ngác, chẳng biết tại sao? Thì ra dù đã đoạn trần duyên, một đời ẩn dật dấn thân cho sự nghiệp giải thoát, bất động giữa muôn trùng biến động nhưng ngài vẫn là một con người tràn đầy bi mẫn, vẫn yêu thương tha thiết trần gian ô trượt này.

Ai đó nghĩ rằng, tu hành càng cao thì tình cảm càng héo khô như gỗ đá thì thật sai lầm. Cũng do vậy mà một thiền tăng ngày xưa sau ba năm tu hành luyện tâm như củi khô, đá lạnh đã bị bà già hộ pháp nổi lửa đốt cốc đuổi đi, vì “vô dụng”. Tu hành mà không còn rung cảm trước buồn vui của trần thế thì làm sao mà phát khởi đại nguyện cứu độ chúng sanh.

Trước khi trở thành Thánh nhân, chúng ta phải đích thực là một con người. Khi đã trở thành bậc Thánh rồi thì lại càng người và đời hơn. Cho nên, cùng là nước mắt nhưng không bi lụy, riêng tư, đau khổ mà chính là từ bi, yêu thương rộng khắp. Sống trong cuộc đời mà bất nhiễm, xuôi theo dòng đời mà không bị cuốn trôi, song hành với cuộc đời để yêu thương và cứu độ. Đó mới là hành động cao cả và bi mẫn nhất mà không phải người tu hành bình thường nào cũng làm được.











Thứ bảy, ngày 13 tháng hai năm 2010

Chuyện cửa thiền : VẠT NẮNG SÂN CHÙA


Neten Rinpoche- Người ta thường cho thày là một vị Tulku, chỉ cho những vị đã từng tu tập từ đời trước và có nguyện trở lại tái sanh trong cõi người. Do sự kính mến, ngoài cái pháp danh của thày là Neten, họ thường kèm theo chữ "Rinpoche" (có nghĩa là cao quý). Neten có phong tư rất hiền hòa và từ bi, thày có nhiều Phật tử, và những buổi lễ lớn thày ban thường có rất nhiều tín chúng tới tham dự.

Năm lên bảy. Một vị sư già đi ngang và quả quyết Neten là một vị Lama đã từng tu tập nhiều kiếp, nay có nguyện tái sinh trở về cõi người này. Sư còn bảo, trong tương lai, nếu Neten chọn đi trên con đường đời sẽ là một người rất thành công, còn nếu đi theo con đường tu hành thì sẽ trở thành một vị đại đạo sư nổi tiếng. Cha mẹ Neten rất hoan hỷ khi nghe tin này, lập tức họ đưa Neten đến một tu viện lớn nổi tiếng của người Tây Tạng ở Ấn và xin cho Neten được xuống tóc, quy y. Neten nhớ rõ lòng mình lúc ấy. Thật bồi hồi, sung sướng và xúc động tới độ không thể cầm được nước mắt.

Quả nhiên, thày rất thông minh, tựa như người đã từng học qua, nay chỉ ôn lại mà thôi. Dụ như một đoản kinh rất khó nhớ, đối với các vị tu sĩ khác cần phải một thời gian dài mới có thể lãnh hội được thì đối với Neten, chỉ khoảng vài ngày thày đã hiểu cặn kẽ và thuộc lòng. Vị bổn sư của thày rất hài lòng về việc đó, càng quý mến và kỳ vọng ở Neten nhiều hơn nữa.

Năm mười bốn tuổi, Neten thọ giới tỳ kheo. Năm hai mươi hai tuổi, thày xong bằng tiến sĩ Phật học (sau khi đã trải qua tất cả những sự thử thách và tranh luận). Thày được hội kiến với đức Dala Lama nhiều lần. Năm ba mươi tuổi, thày bắt đầu đi khắp nơi thuyết pháp ... Danh thày nổi như cồn, tín chúng còn gọi thày bằng một cái tên Lama thân mến...

Dòng đời cứ xuôi chảy...

Một hôm, thày bổn sư muốn ủy nhiệm Neten đến trụ trì một ngôi chùa mới xây ở tận một tiểu bang xa xôi bên nước Mỹ. Tâm thày dường như không vui. Có lẽ thày không muốn xa vị bổn sư mình. Ngoài lý do đó, hình như còn một lý do nào mà thày chưa biết rõ, chỉ thấy tâm xao động, mà sự sao động đó thày không sao dằn được. Chẳng biết điều lành hay dữ. Tối đó, thày ngồi nhập định, xem xét tìm hiểu nguyên nhân. Thày chỉ thấy một đám mây đen lởn vởn trên bầu trời. Nó mờ nhòa, không rõ. Chỉ biết sẽ có điềm họa sắp đến, mà chẳng biết đó là điềm gì. Định bụng, sáng ra thưa với thày bổn sư xin được ở lại học tiếp và xin ngài ủy nhiệm một vị khác. Nhưng, ngẫm nghĩ, nếu đó là nghiệp quả phải trả, thì cũng nên dứt khoát trả hết trong kiếp này... Vì ý nghĩ đó. Thày quyết định tuân hành bổn sư mình ..

*
Phái đoàn đi đón Neten Rinpoche ngoài phi trường gồm năm người. Ba nam, hai nữ.. Họ đứng thành hàng dọc dâng tấm khăn trắng (một truyền thống của Tây Tạng khi gặp một vị Lama đạo hạnh). Thày nhận khăn rồi lần lượt quàng lại lên cổ để ban phước lành cho người dâng khăn. Tới người cuối cùng là một nữ nhân. Dù không nhìn rõ mặt, vì nàng dâng tấm khăn lên ngang mày . Thày chỉ nhìn thấy đôi bàn tay trắng mịn với những ngón thon dài, nhưng thày cũng nhận ngay rằng, đây chính là điềm họa cho mình. Thày hơi khựng lại một thoáng. Nhưng, tâm trở lại bình tĩnh, thày khẽ nhận khăn rồi choàng lại lên cổ nàng. Lập tức, nàng chắp hai bàn tay vào nhau, khuôn mặt nhìn xuống, lưng hơi khom lại tỏ một thái độ cung kính. Thấp thoáng, thầy thấy một khuôn mặt son trẻ, với đôi mắt đen nhánh như mắt con chim câu... Nàng khá đẹp. Nét đẹp dịu dàng của dân gốc Á. Mái tóc dài, mướt như một dòng suối. Trông nàng có một nét rất quen thuộc nào đó, nhưng tuyệt nhiên thày không nhận ra được mình đã gặp nàng ở nơi chốn nào. Năm người đi đón thày đều là người Việt. Họ vừa líu ríu theo chân thày vừa kể cho thày nghe những sinh hoạt ở Mỹ. Ông Đoàn, người trong ban chấp hành của chùa, tường trình ngay:

- Thưa Neten Rinpoche, vì còn một vài trục trặc về giấy tờ, hiện tại chùa chưa thể xin được để thày có thể thành thường trú dân tại đây. Nhưng chúng con xin được visa, thày có thể ở tại Mỹ sáu tháng. Trong khoảng thời gian này, chúng con sẽ cố gắng xin thẻ xanh cho thày..

- Được. Chuyện ở lại còn tùy có đủ nhân duyên không. Tôi hy vọng trong thời gian ở đâỵ Mọi sự sẽ tốt đẹp...

Con đường từ phi trường về chùa cũng khá xa, mọi người nói chuyện ríu rít. Nhưng nàng chỉ dõi mắt ra ngoài cửa kính xe, nhìn dòng xe cộ chảy ngược xuôi, tuyệt nhiên nàng chẳng nói lên lời nào.. Hình như nàng cũng chẳng chú ý gì tới vị thày cho lắm. Ông ta trông còn quá trẻ - nàng nghĩ - chẳng biết sự tu chứng của ông tới đâu...

Những tuần lễ kế tiếp, Neten Rinpoche ban một loạt những buổi lễ quán đảnh. Tín chúng đi dự rất đông. Vì người thông dịch từ Anh ngữ sang Việt ngữ đi xa, nên tình cờ nàng lại được bầu làm thông dịch viên tạm thời trong khi chờ đợi. Nàng rất sung sướng vì được lựa chọn, đồng thời thật hãnh diện, vì từ hồi nào tới giờ, nàng chưa bao giờ làm được một việc gì hữu ích cho ai. Nay, tự dưng nàng lại được đề cử và nhất là được thân cận với một vị đại đạo sư đầy đủ phẩm hạnh, chẳng ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy mình rất quan trọng ..

Trong việc thông dịch, thày dành rất nhiều thời gian để giải thích thêm những danh từ Phật học nàng chưa hiểu rõ, nên nàng thường dành một ít giờ trước buổi lễ, hay những buổi giảng lên gặp riêng thày, tóm tắt ghi chép những gì thày muốn giảng. Tuy chưa làm thông dịch viên bao giờ, đôi khi gặp những danh từ chuyên môn làm nàng lúng túng, nhưng vì có được một kiến thức rất khá về Đại thừa, và nhờ sự kiên nhẫn của Neten Rinpoche, cộng với lòng mong học hỏi, trí thông minh, chịu khó của nàng nên cũng hiểu được ít nhiều những gì thày muốn nói.

Tình thân giữa Thày, trò ngày càng đậm. Khác với ý niệm đầu tiên nàng gặp Neten Rinpoche tại phi trường. Ngược lại, nàng nhận ra rằng, cái ông thày này thật đáng nể. Ông có thể đọc suốt được tư tưởng của người đối diện. Hơn thế nữa, hình như ông có thể nhìn thấy được một vài điều của quá khứ và tương lai. Nhưng chẳng bao giờ ông nói, các nhóm đệ tử biết được đều do sự tình cờ rồi họ kháo nhau thêm, từ một thành mười, từ mười thành trăm, tô điểm vị thày mình thêm huyền hoặc... Nàng bắt đầu tâm phục, khẩu phục vị sư trẻ này. Lối hành xử của nàng cũng tỏ vẻ tôn kính và yêu mến thày hơn.

Một buổi sáng. Trong sân chùa ngập nắng, thày Neten thấy nàng mặc chiếc áo dài Á đông bước vào cổng chùa, khuôn mặt rạng rỡ... Nhìn thoáng, thày có cảm tưởng nàng chính là vạt nắng đầu ngày, thày thấy lòng rung động, bàng hoàng, cảm nhận pháp giới này không phải một, cũng không phải khác, nó thật chập trùng biến hiện. Có phải chăng, người thiếu nữ kia đang "biến" thành vạt nắng hòa nhập với bản thể nhất như của vạn pháp? Thày nghiêng tâm nghe lòng mình rung động, rồi với sự phản xạ máy móc của nghiệp dư còn đọng lại trong tâm, thày vội vã bước ra sân "đón" lấy vạt nắng ấy. Cả hai nhìn nhau. Kỳ diệu thay, thày có cảm giác mình cũng biến thành ánh nắng chan hòa, hợp với vạt nắng vừa xuất hiện thành nhất thể như nước hòa với sữa. Trong phút giây mầu nhiệm ấy, ngôn ngữ quả là "bất khả ngôn thuyết"... Hình như người nữ cũng cùng trong một tâm trạng ngây ngất ấy. Nàng thốt lên với một giọng tràn đầy xúc động:

- Thày ơi…

Nàng loạng choạng muốn té quỵ, thân người mảnh mai như muốn đổ ập về phía Neten. Bằng một phản xạ tự nhiên, máy móc, thày Neten vội đưa tay ra đỡ. Cùng lúc thày cũng đủ tỉnh thức để lùi lại một vài bước, tránh cho toàn thân nàng dựa hẳn vào mình, giọng thày lấy lại bình tĩnh, hỏi khẽ:

- Chị có sao không?

Thiếu nữ ấp úng:

- Không...không...!! Bỗng dưng..., con chỉ.... thấy... một niềm... cảm động tới muốn... bật khóc...

Vì sự tự trọng. Nàng cũng vội vã lùi lại làm cho thân mình bị mất thăng bằng, lảo đảo. Hai bàn tay dơ ra gần chạm nhau lại bị vội vã rụt về. Cả hai đứng nhìn nhau trong suốt chiều sâu của tâm thức. Hốt nhiên, Neten Rinpoche đọc được trong ánh mắt nàng cả một khung trời vừa sụp đổ, trong đó cưu mang một nỗi đau đớn tận cùng của của sự thất vọng và yêu thương...

Sau buổi sáng hôm ấy, phong tư của Neten Rinpoche hình như không có gì thay đổi. Nhưng nếu để ý kỹ, trong những hành động và cách cư xử - tuy kín đáo - nhưng thày cũng dành cho nàng một sự chăm lo đặc biệt hơn, cùng với lòng bi mẫn như lúc nào cũng phủ chụp xuống nàng. Thày vẫn gặp nàng trước những giờ thuyết pháp. Nhưng có lẽ thày tránh không muốn gặp riêng nàng ở bất cứ chỗ nào trong chùa. Còn riêng nàng, gần như một huyền lực của nghiệp cũ đã chín mùi. Dần dà, nàng bỗng nhận ra một điều "khủng khiếp", nàng không thể sống thiếu thày, nàng bỗng thấy mình có một nhu cầu rất cần thiết mỗi ngày là phải được gặp thày, phải nhìn thày, nghe thày nói, ngắm thày cười, hay chẳng cần làm gì, chỉ cần phục dưới chân thày nghe thày lần tràng hạt với những câu chú như một chuỗi âm thanh dính liền nhau không dứt. Tệ hơn nữa, trong tận cùng sâu thẳm của tâm thức, nàng khởi tâm muốn "chiếm hữu" thày cho riêng mình, cảm giác chiếm hữu ấy mạnh tới độ nàng nàng cảm thấy rất khó chịu và ghen tức khi thấy thày nói chuyện vui vẻ với những người khác. Những lúc như vậy, tâm nàng thật bồn chồn, không yên và cực kỳ đau khổ. Biết điều đó là xấu, nhưng nàng thực không thể cưỡng nổi sự ghen tuông..

Một hôm lên chùa sớm, định vào chào thày thì nàng đã thấy có một chị Phật tử khác đang trong phòng trò chuyện, chẳng biết chị nói chuyện gì mà nàng nghe tiếng thày cười hòa với tiếng cười ròn rã của chị. Buồn bã, nàng ra ngoài sau hè ngồi khóc. Khóc chán, nàng lại thò đầu vô xem chị Phật tử nói chuyện xong chưa. Vẫn thấy chị ngồi thụp dưới chân thày nói cười vui vẻ. Nàng thấy tim mình quặt thắt lại. Nàng cũng thấy mình thật vô lý khi cứ quẩn quanh trong một ngõ cụt như thế. Trong lúc này, hình như những giáo lý của Phật mà nàng học hỏi từ bao lâu, cứ chảy trôi theo dòng nước mắt, chẳng giúp được gì cho nàng mấy đỗi...

Nhưng nỗi buồn không hẳn mãi mãi sẽ là. Nó chính là "mặt bên kia" của niềm vui. Đôi khi nàng được thày cho tham gia vào công việc của chùa, như việc tô những bức tượng Phật. Thật lạ, chẳng hiểu những tượng Phật đó ở đâu ra mà đầy cả bàn. Mỗi bức cao khoảng một tấc, đủ các vị Phật với những thế ngồi khác nhau. Nàng ngồi xà xuống và hỏi thày với giọng đầy khích động và ngạc nhiên:

- Ôi chao... Tượng Phật ở đâu nhiều thế. Cho con tô với nhé?

Vị thày ngước nhìn người thiếu nữ đọc được tất cả sự khích động trên đôi mắt ngây thơ của nàng, thày cười:

- Được! Nhưng chị tô có khéo không? Tô tượng cũng là một hình thức thiền định và quán tưởng. Lại nữa, có một vài chỗ phải rất cẩn thận, không được tô lem nhem, nhất là điểm nhãn Phật thì lại càng phải khéo léo lắm!

Sợ thày đổi ý. Nàng nói ngay:

- Con làm được mà! Nàng sung sướng vô cùng khi được ngồi bên thày như thế.. Ban đầu thày cho nàng tô những phần dễ, thấy nàng tô khéo, thày cho tô phần tóc (một chút xíu phần trên trán, nơi đó nếu không khéo sẽ bị lem qua vương miện trên đầu). Nàng thích nhất ngồi tô thân thể Phật một màu vàng ròng. Tô lớp đầu không thấy vàng mấy, nhưng nếu kiên nhẫn tô lên từng lớp chồng nhau, đợi lớp này khô, lại tô thêm lớp mới cho đến khi có một mầu vàng óng đẹp như một khối vàng thật. Nàng thích tới độ mê mải làm mãi tới gần bảy giờ tối mới chịu về. Trước khi về, nàng khoe với thày "công trình" mình vừa làm cả ngày. Một tượng Phật Thích Ca, một tượng của ngài Quán Âm. Cả hai tượng đều có một màu vàng óng trông rất đẹp mắt....

Niềm hạnh phúc của nàng bị cắt đứt khi người thông dịch viên cũ trở về.. Nàng không còn có cơ hội gần gụi thày nữa. Nàng nhớ thày, sự nhớ nhung kỳ quặc đến độ nàng cảm thấy hổ thẹn và mặc cảm, nghĩ rằng, mình chính là con ma nữ đến quấy rối người tu hành. Lòng nàng luôn luôn cảm thấy đau khổ và buồn sầu. Đau khổ vì biết rằng, tình yêu (nếu có) của mình chính là một tình yêu bệnh hoạn và mù quáng vì nó đã đặt không đúng chỗ. Buồn sầu khi biết chắc rằng mình đã chẳng ít nhiều gì cũng đang tạo những nghiệp xấu, ác... Vì sự mặc cảm ấy, nàng thường có thái độ tránh né và không dám đến gần thầy nữa. Nhưng vì lòng nhung nhớ cứ dâng đầy, nên chẳng bao giờ nàng bỏ một thời thuyết pháp nào cả .

*

Một buổi chiều, sự nhớ thương gần như không còn chịu đựng được nữa. Nàng lang thang xuống phố, mua ba cành hoa Lilly trắng đem lên chùa dâng thàỵ Cảnh chùa vắng vẻ, nàng bước vào với nhịp tim đập thình thịch trong lòng ngực. Nàng ôm chặt ba cành hoa trước ngực như một sự chở che, ngăn cấm mình phạm tội. Các thày nhỏ chắc đang ở sân sau chùa trồng tỉa, chỉ còn lại Neten Rinpoche ngồi trong một phòng cạnh chánh điện đang tô các tượng Phật. Nàng bước vào với một thái độ của một kẻ phạm trọng tội, mặt người nữ tái xanh, rụt rè và lắp bắp:

- Con đem... dâng thầy mấy... cành hoa... Lilly... trắng...

Neten Rinpoche ngẩng lên, ánh mắt từ bi như thấy suốt được tâm tư nàng, thong thả đáp:

- Thật tuyệt diệu. Ta đang đợi chị đến... (Rồi ngắm nhìn ba đóa hoa trắng nuốt, đôi mắt lung linh, hoan hỷ, thày tiếp). Mấy đóa hoa mới đẹp làm sao!!. Chị hãy cắm vào bình dâng lên lễ Phật. Sau quay lại đây, ta muốn cho chị coi cái này...

Thiếu nữ líu ríu làm theo như một mệnh lệnh. Cắm những cành hoa trắng vào bình, xì xụp lạy trước những tượng Phật đang ngồi trên bệ thờ rất trang nghiêm. Chẳng hiểu sao lúc đó nàng cảm thấy xúc động lạ kỳ và nước mắt cứ tuôn như mưa...

Nàng phải đợi một lúc cho tâm lắng đọng mới dám bước qua phòng bên gặp Neten. Thày nhìn nàng chăm chú. Như người đã biết rõ được vấn đề, nhưng vẫn cứ hỏi:

- Chắc chị đang gặp chuyện... khó khăn?

Chỉ chờ có thế, nàng òa lên, nức nở:

- Phải. Xin thày ban bình an cho con...

Vị thày thở dài. Nhìn người nữ một đỗi rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng dịu dàng bảo:

Có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới chấm dứt...

Vừa nói đến đó, Neten buông tay nàng, dùng cả hai bàn tay mình ôm lấy khuôn mặt người nữ, (dưới dạng hình thức ban phép lành), rồi thày cúi xuống, thấp dần...thấp dần... cho tới khi trán của Neten đụng lên trán nàng...

Do sự gia trì của vị đạo sư. Mọi sự như được hiển bày trước mắt. Nàng nhìn thấy rõ trong một kiếp quá khứ nào đó của chính nàng. Hình ảnh người nữ đang đứng với chiếc áo cánh trắng mong manh. Trên tay cầm ba cành hoa Lilly mầu trắng nuốt. Sau lưng nàng là một khung cửa chói lòa ánh nắng với vườn hoa muôn sắc. Đối diện là chồng nàng, họ đang trao nhau những ánh mắt thương yêu. Người nữ đặt ba cành hoa lên ngực người nam nhìn chàng say đắm nói khẽ qua hơi thở:

- Anh ạ. Em nguyện sẽ đời đời kiếp kiếp được làm vợ anh và được hạnh phúc như thế này mãi mãi...

Đôi mắt người nữ ngước lên long lanh. Mùi hoa Lilly thơm ngát đâu đây...

*

Vị đạo sư buông tay, rời trán mình khỏi trán nữ nhân. Nàng xúc động tới độ bật khóc.. Nàng nhớ lại tất cả như chuyện mới xảy ra hôm qua. Tim nàng run run như con chim non bị lạnh. Giọng đạo sư trầm trầm:

- Đã vài đời, vài kiếp, chúng ta từng là vợ chồng và rất sung sướng, hạnh phúc, đã từng được làm thân người, thân chư thiên, nhẫn đến có được những thân vi diệu trên từng trời Phạm Thiên và đã từng hưởng tất cả những sung sướng của cõi nhân gian này... Dẫu vậy, chúng cũng chẳng đem lại hữu ích gì mấy đỗi. Ngược lại, chúng ta cũng đã từng nhiều đời, nhiều kiếp - do sự vô minh, tham ái - mà phải chịu mang thân ngạ quỷ, súc sanh, nhẫn đến ở trong những địa ngục nóng, lạnh để phải chìm nổi trong luân hồi và thọ nhận tất cả những khổ đau. Nay, cơ may trở lại được thân người, tôi lại được gặp em, dẫu trong một hoàn cảnh hoàn toàn đổi khác, nhưng đó cũng là cơ may cho chúng ta gỡ những nghiệp quả từ kiếp trước.. Sao em không nhân cơ hội có được thân người hiếm quý này tu tập cầu giải thoát? Sao cứ phải cam chịu loanh quanh trong luân hồi tạo thêm ác nghiệp? Hạnh Phúc ư? Thế nào là Hạnh phúc? Nếu lấy cái 
Hạnh phúc của trần gian này để làm niềm vui thì cái niềm vui ấy thật bọt bèo, dễ vỡ...

Vị đạo sư đứng lên. Ông mở tung cánh cửa sổ trông ra vườn. Nắng vẫn còn lung linh trên những đóa cúc vàng hắt lên những ánh sáng cuối cùng của ngày tàn. Ánh sáng bên ngoài tràn vào căn phòng bắt đầu tối làm thành một viền sáng quanh thân ông. Ông quay nhìn người thiếu nữ vẫn còn đầm đìa nước mắt thong thả nói rõ từng tiếng:

- Phải. Em vẫn còn vướng với tôi một lời nguyện ước. Thảo nào lần đầu tiên gặp em ở phi trường, tôi đã nhận ra được nét thân quen. Nhưng thực tâm tôi không muốn đòi, bởi mọi sự đều đã thay đổi. Tôi đang đi trên con đường tìm kiếm chân Hạnh phúc cho mình và cho người. Trong tôi, vẫn có tình yêu dành cho em, nhưng tình yêu tôi nay không còn ngừng trên một đối tượng, mà là trên toàn thể pháp giới... Từ sau buổi sáng tôi đón em như một "vạt nắng sân chùa", em luôn luôn hiện hữu trong tôi, là một điểm sáng, một sự thanh khiết, cao quý nhất. Em đi cả vào trong những buổi cầu nguyện của tôi.. Tôi luôn nguyện em cũng sẽ đạt được chân Hạnh Phúc ấy. Muốn vậy, em nên xả bỏ tất cả. 
Có những điều ta cần phải nên buông bỏ thì sự khổ đau mới thực sự chấm dứt...

Thiếu nữ òa khóc. Nàng nghe trong tim một sự rạn vỡ... Trong cơn đau đớn tận cùng, nàng cảm nhận được tình yêu rộng lớn của vị đạo sư dành cho mình. Nàng hiểu rất rõ rằng nàng không còn một một sự chọn lựa nào khác. Người chồng năm xưa nay đã đổi hướng đi, không còn muốn đi chung với nàng trên con đường xưa cũ, mà ở đó, 
Hạnh Phúc hay Đau Khổ đều tùy thuộc vào sự vô thường, bèo bọt của kiếp người. Nay, nàng cũng phải thay đổi, nàng phải đi tận cùng nỗi khổ đau để vươn lên, để có thể trở thành một "giải nắng thênh thang". Nơi ấy, nàng sẽ gặp chàng ở đó...